Không phải là anh ta bỏ, mà đến giờ tôi không muốn cưới. Tôi thấy ghê tởm với loại người đối xử với mình như thế.
Những ngày này tôi sống trong tâm trạng hoang mang, mệt mỏi vô cùng. Thai đã được 3 tháng, và tôi nghén lên nghén xuống. Mệt mỏi về thể xác, giờ còn mệt mỏi về tinh thần vì chuyện anh ta có cưới mình hay không.
Chúng tôi yêu nhau đến giờ mới được nửa năm. Cuộc tình vội vã nhưng tôi đã nghĩ đó là định mệnh. Nhưng tôi đã nhầm, đó là sự nhanh ẩu đoảng. Yêu nhau mới được tầm 3 tháng thì chúng tôi đã đi quá giới hạn. Và giờ thì tôi bị cho là sa ngã, là hư hỏng…
Sau khoảng thời gian gần nhau, tôi phát hiện mình có bầu. Tôi tưởng tưởng anh sẽ vui thế nào khi nhận được tin nhắn của tôi. Nhưng một dòng tin nhắn lại “Đúng của anh không?” khiến tôi chết lặng. Tôi khóc nhiều lắm.
Sáng hôm sau anh đến nhà tìm tôi, đưa tôi đi khám. Bác sĩ thông báo tôi có bầu. Anh cũng có chút vui. Anh lý giải tin nhắn hôm qua là do anh chưa chuẩn bị tâm lý nên như thế.
Bố mẹ anh biết tin có cháu cũng rất vui, nhưng bà đã nói với tôi rằng “Không muốn mang theo nỗi hoài nghi, vì vậy sau khi tôi sinh con xong sẽ làm xét nghiệm, nếu đúng là máu mủ của nhà, nhất định sẽ chiều thương mẹ con tôi hết mực. Làm như vậy không phải là nghi ngờ mà chính là để giải tỏa mối nghi ngờ”.
Tôi đau đớn lắm. Tôi đã định bỏ không cưới xin gì nữa gì nghĩ người ta khinh thường mình… Yêu con nhà giàu, lại mới yêu đã có thai…vì tự trách mình vì sự đi quá giới hạn của mình khiến mình trở thành như vậy.
Mẹ khuyên tôi nên chấp nhận cưới, đợi sau khi sinh con thì làm xét nghiệm. Dù gì thì mình ngay thẳng thì mình không sợ gì cả. Làm như thế con cái mới có gia đình, được bên bố, bên mẹ, có ông bà yêu thương chăm sóc. Nếu không, không chồng mà chửa thì còn tội hơn, cho cả gia đình mình và đứa bé trong bụng. Thực sự tôi đang không biết phải làm như thế nào?
Trả lời