Cuộc tình đầu quá nghiệt ngã khiến tôi tốn không biết bao nhiêu nước mắt. Chẳng lẽ tôi sinh ra đã là một sự khổ đau.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo. Hiểu rõ về gia cảnh mình nên lúc nào tôi cũng gắng học để kiếm được công việc ổn định phụ giúp bố mẹ. Khoảng thời gian ở giảng đường đại học của tôi là những con chữ, những buổi tối đi dạy kèm, bưng bê ở quán ăn… Cũng có mấy người theo đuổi tôi, nhưng tôi từ chối vì sợ bị ảnh hưởng đến học hành.
Mãi đến khi ra trường, đi làm tôi mới gặp và yêu anh, người đồng nghiệp cũng là người thầy tận tình dìu dắt tôi trong công việc. Anh là người thành phố, gia đình tương đối khá giả. Vậy mà anh yêu tôi, một cô gái tỉnh lẻ nghèo khó chẳng có gì nổi trội. Gia đình 2 bên đều biết chuyện. Mẹ tôi lo lắng sợ anh chê nhà nghèo, gia đình anh không ưng thì tôi sẽ khổ. Thực tế ba mẹ anh rất quý mến tôi, đặc biệt là những ngày cuối tuần bác ấy hay rủ tôi đến nhà chơi, tổ chức ăn uống cùng gia đình. Vậy là điều lo ngại của mẹ tôi đã được giải tỏa.
Nhiều người nói tình đầu thường dở dang. Vì tình yêu chúng tôi dành cho nhau rất chân thành, nên tôi tự tin nghĩ rằng mình sẽ không theo số đông. Nhiều lúc tôi còn tự hào rằng mình thật may mắn khi gặp được anh, một người khá hoàn hảo. Chắc do tôi nghèo khổ nên phần nào ông trời bù đắp lại cho tôi.
Thế nhưng vào một ngày, lúc anh đang đi công tác nước ngoài, mẹ anh điện thoại rủ tôi đi uống cà phê. Tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn quần áo chỉnh tề chạy xe đến điểm hẹn. Bác gái ngập ngừng mở đầu câu chuyện, tự dưng tim tôi đập thình thịch, linh tính mách bảo sắp có điều chẳng lành xảy ra. Bác cho biết anh ý mắc bệnh mãn tính, cứ vài ba năm là phải sang nước ngoài điều trị một lần, mỗi lần như vậy chi phí hơn 1 tỉ đồng. Bác khóc, bác nói bác định giữ kín cho đến khi kết hôn, nhưng lại không đành làm thế với tôi. Nghe xong đầu óc tôi quay cuồng không thốt nổi thành lời. Trên đường về nhà, tôi như kẻ vô hồn, nước mắt nhạt nhoà…
Tôi đã khóc thật nhiều, hay người ta thấy mình nghèo nên người ta định vung đồng tiền ra để trám mọi khiếm khuyết. Thà rằng bác ấy cho tôi biết rõ sự thật, nếu yêu anh thật lòng thì tôi sẽ chấp nhận, nhưng mẹ anh ra giá giống như một sự đổi chác. Tôi khóc vì thương cho anh một người trẻ, tài năng, tốt bụng mà lại mắc chứng bệnh hiểm nghèo và khóc thương cho ba mẹ của anh phải cưu mang người con trai duy nhất bệnh tật. Và cả cho cuộc tình của tôi nữa, nghiệt ngã làm sao.
Trả lời