Cô ấy khóc và quỳ dưới chân tôi, tôi chẳng biết làm gì ngoài khóc…Chuyện tình chúng tôi thật dở dang.
Tôi tin tưởng cô vợ sắp cưới của mình. Chuyện vợ tôi với người yêu cũ đã chấm dứt lâu rồi. Suốt 3 năm gắn bó, tôi chưa bao giờ nghi ngờ cô ấy còn chút tư tình với người kia, mặc dù trước đó chuyện tình cảm của họ cũng khá sâu đậm và nghĩa tình.
Tôi và vợ yêu nhau từ ngày đó đến nay là 3 năm. Chuyện tình của chúng tôi khá êm đềm. Tôi thương bạn gái tôi lắm vì bị phụ bạc. Cả bố mẹ tôi cũng vậy. Tôi cứ nghĩ mọi thứ sẽ thuận buồm xuôi gió như vậy, ai ngờ tai họa ập xuống đầu chúng tôi… Tôi bị tai nạn sau một hôm đi làm, mãi mới có thể đi lại được. Nhưng điều quan trọng các bác sĩ bảo tôi khó có khả năng có con. Điều này làm tôi đau khổ vô cùng. Tôi đã có ý định muốn chia tay cô vợ sắp cưới để cô ấy đỡ khổ, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu xa tôi. Điều này khiến tôi vô cùng cảm động. Nhưng gia đình cô ấy thì không.Họ không muốn con gái họ lấy chồng tàn tật và đặc biệt là không thể có con.
Sau bao nhiêu đấu tranh, cuối cùng, cô ấy quyết định bàn với tôi một việc: để có bầu trước rồi thông báo cưới! Nhưng là với người cũ và giấu chuyện này đi, để ai cũng nghĩ đó là con của tôi. Chuyện này càng ít người biết càng tốt cho chúng tôi, vì chỉ có như vậy mới giữ được bí mật, mới có thể đảm bảo cho hạnh phúc sau này.
Đêm hôm ấy, cả ba chúng tôi gặp nhau trong một căn phòng khách sạn thuê. Cuộc gặp gỡ này do vợ sắp cưới của tôi sắp xếp. Cô ấy quỳ xuống chân tôi xin lỗi tôi, nói là hãy để cô ấy làm cái điều có lỗi đó nhưng nó là cách giải quyết duy nhất. Thế nhưng tôi cắn rang im lặng đồng ý mà lòng đầy đau khổ.
Tôi nắm tay người đàn ông đó, nhờ cậy anh ta giúp đỡ, rồi tôi khép cửa đi về, bỏ lại sau lưng vợ sắp cưới của mình và người tình cũ của cô ấy. Quá chua chat, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác.
Trả lời