Tôi phải làm sao khi lãnh cảm với chồng?
Chào chuyên mục và các bạn độc giả của website giải trí https://www.danhxengtructuyen.com/ !
Tôi năm nay 29 tuổi làm văn phòng. Chồng tôi 35 tuổi đang là giảng viên đại học. Chúng tôi đã có 2 con một trai một gái rất đáng yêu. Vợ chồng tôi vốn rất hòa hợp, nhưng chính bản thân tôi thời gian gần đây thấy khó chịu với chồng, tôi rất dễ cáu gắt và sợ phải gần gũi anh ấy. Liệu tôi có bị bệnh lãnh cảm không?
Vợ chồng tôi đã có cuôc hôn nhân được xem là hạnh phúc và viên mãn tới nay được 5 năm. Hàng ngày công việc của tôi cũng được về sớm, chồng tôi làm công chức khá nhàn nhã mặc dù thi thoảng đi giảng xa. Tuy nhiên, cả tôi và chồng đều rất quan tâm, lo lắng cho nhau, yêu thương con cái. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như thời gian gần đây tôi không gặp sự cố. Một lần quan hệ trót không dùng bao mà tôi lỡ có thai thế nhưng vợ chồng tôi thống nhất chỉ sinh hai con, hơn nữa chồng làm công chức nên cũng không muốn phạm vào quy định của trường.
Tôi rất thương con nhưng cũng không muốn lại sinh con thêm, một mặt vì không có ai phụ giúp một mặt vì cuộc sống mới tạm ổn, thêm con thì hai cháu lớn cũng sẽ thiệt thòi. Do đó tôi buộc phải bỏ con. Tôi thấy day dứt lắm, thật có lỗi với con. Bản thân làm mẹ mà không bảo vệ được con. Vừa đau đớn sau ca tiểu phẫu tôi thấy đau lòng nữa.
Không biết có phải vô tình hay vì công việc quá bận mà chồng tôi lại không dành nhiều thời gian an ủi, động viên cho tôi có thể thấy tâm an hơn. Tôi dành hết thời gian của mình cho công việc, cho hai con. Tôi từ chối mọi cuộc hẹn ở bên ngoài với đồng nghiệp, với bạn bè để dành thời gian đưa hai con đi công viên, đi siêu thị chơi.
Sáng ra tôi đều tranh thủ dậy sớm nấu nướng cho các con thay vì ăn ngoài như mọi khi. Tôi cũng không còn quan tâm nhiều tới chồng, dường như mọi thời gian tôi có đều không dành cho anh ấy. Tôi cảm nhận được anh ấy cũng thấy sự thay đổi của tôi nhưng lại không nói ra cũng không ngồi tâm sự riêng giữa hai vợ chồng. Tuy nhiên, việc đó với tôi gần như chẳng còn quan trọng, trước mắt tôi là việc cần phải lo cho hai con là quan trọng nhất.
Tôi ít nói chuyện với anh hơn. Ngay cả chuyện chăn gối hai vợ chồng tôi còn lảng tránh thậm chí là sợ. Có phải tôi lãnh cảm? Tôi đã cố gắng để như trước đây nhưng thật khó và gần như không thể. Tôi phải làm sao?
Lời khuyên:
Bạn gái thân mến, trường hợp của bạn chuyên mục xin chia sẻ cùng bạn. Bạn đã chịu một nỗi đau mất con dù không mong muốn. Vốn trước đây gia đình bạn rất hạnh phúc, cả vợ chồng đều quan tâm và yêu thương nhau, điều này rất đáng trân trọng. Thế nhưng thời gian này bạn lại xa lánh chồng, không còn muốn gần gũi anh ấy.
Có lẽ cú sốc mất con đã làm bạn thấy đau đớn nhiều, bạn sợ việc chăn gối có thể sẽ làm bạn dẫm phải vết xe đổ trước đó. Bên cạnh đó, chồng bạn lại ít quan tâm khi bạn mới làm phẫu thuật bỏ con nên bạn dường như thấy mình lẻ loi, nỗi buồn nhiều hơn. Thực tế thì khi hai vợ chồng thống nhất quan điểm chỉ sinh hai con có lẽ chồng bạn đã nghĩ bạn cũng quyết tâm nên không quá buồn.
Thời gian này bạn nên trao đổi thẳng thắn với chồng về cảm nghĩ cũng như sự khó khăn khi gần gũi chồng để cả hai tìm ra giải pháp cải thiện. Chúc gia đình bạn luôn hạnh phúc!
Trả lời