Những lời thốt ra từ miệng anh, tôi chỉ muốn lao vào mà đánh, mà tát cái con người tồi tệ ấy. Nhưng do bản thân tôi ngu ngốc và dại dột cơ mà.
Tôi đã đánh đổi bao nhiêu thứ cho tình yêu mù quáng ấy. Giờ đây tôi bị “đá” một cách không thương tiếc và còn bị nói là loại đàn bà ít học. Quá cay đắng, tôi ôm đồ rời đi, trở về quê với bố mẹ, những người sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi tôi.
Tôi đúng là đứa con bất hiếu khi đã làm bố mẹ phải đau khổ và thậm chí là nhục nhã. 19 tuổi, khi đang là sinh viên năm 2, tôi báo tin về nhà đã có bầu và nghỉ chờ sinh. Giờ đây, tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Tôi và anh ta học chung một khoa trong trường đại học. Anh ta trên tôi một khóa. Chúng tôi yêu nhau, chưa đầy năm thì tôi có bầu. Thương con, tôi nằng nặc níu kéo anh ta mặc dù anh ta nói là sinh viên không thể nuôi tôi và con.
Vậy là vì tình yêu, tôi quyết định sẽ nghỉ học để sinh con, để có chồng. Mọi lời khuyên can, tôi đều bỏ qua hết. Bố mẹ tôithì không chấp nhận anh ta với lí do đàn ông dám làm mà không dám chịu. Bố mẹ nói người đàn ông như thế không thể nào để tôi nương tựa cả đời dược. Nhưng tôi gạt đi hết.
Vậy là chúng tôi thuê nhà chung sống với nhau. Những tháng đầu thai còn bé, tôi xin đi làm thuê. Trong khi đó ngày ngày anh ta lên lớp đi học như bình thường. Rất ít người biết câu chuyện này của chúng tôi.
Bao nhiêu gánh nặng kinh tế dồn cả lên vai tôi. Tôi đi làm vất vả, tiền lại không đủ ăn tiêu. Quá kiệt sức, sang tháng thứ 6 rồi mà tôi còn mất con, thậm chí còn phải nằm viện cả tháng trời… Tôi giấu gia đình, vì thế mà tôi phải một mình chịu đựng tất cả.
Sau khi sức khỏe phục hồi lại, tôi muốn đi học nhưng quá khó bởi trước đó tôi nghỉ học đột ngột. Anh ta nói với tôi rằng: “Anh cũng chỉ còn năm cuối nữa là xong. Chúng mình đã xác định gắn bó với nhau như vợ chồng, em chịu khó đi làm, nuôi anh học xong, anh ra trường kiếm tiền để hai đứa cưới nhau. Tôi đồng ý, nhưng đời đâu có như mơ.
Cuối cùng anh ta cũng tốt nghiệp, ra trường… Những đồng tiền đầu tiên làm được, anh ta về đưa cho bố mẹ cả. Suốt 1 năm trời sau khi anh ta kiếm được tiền, tôi vẫn là người phải đi làm lo mọi khoản chi phí còn tiền của anh ta làm xong thì gửi về cho bố mẹ. Giờ nghĩ lại sao tôi thấy mình ngu dại quá.
Và rồi cách đây 2 tháng, anh ta nói lời chia tay. Anh ta khóc kêu rằng đã cố gắng hết sức để thuyết phục bố mẹ chấp nhận tôi, cho chúng tôi cưới nhưng bố mẹ dọa sẽ chết nếu anh cưới tôi. Do đó anh ta chẳng biết phải làm cách nào.
Tôi đớn đau sau cuộc tình này, tôi đã mất tất cả. Dù biết sẽ làm bố mẹ đau đớn và nhục nhã lắm nhưng tôi không còn cách nào khác. Giờ đây tôi phải nghị lực để sống tiếp thôi. Tôi tin rằng ở đời này có luật nhân quả, giống như việc tôi đang phải trả giá cho những gì mình lựa chọ. Và tôi chắc chắn anh ta cũng sẽ phải chịu hậu quả từ sự lựa chọn của mình.
Trả lời