Buổi liên hoan còn chưa kết thúc, nhưng tôi đã không chịu được nên bỏ về khi thấy chồng mặt rạng rỡ gọi cô đồng nghiệp trẻ “Vợ ơi” giữa bao người. Thế mà về nhà, tôi đã nhận từ anh ấy một cái tát với lí do làm mất mặt anh ấy.
Từ ngày lấy anh ấy, tôi vẫn nghĩ mình may mắn lấy được người chồng yêu mình và chăm chút lo lắng cho mình. Chúng tôi đến bên nhau không dễ dàng gì, trước khi cưới cũng phải yêu tới 5, 6 năm. Thế nên tôi luôn tự hào về tình yêu và sự trân trọng mà hai vợ chồng dành cho nhau. Điều này đã khiến cho tôi bị sốc khi xảy ra sự việc. Tôi cảm thấy bị xúc phạm và niềm tin tôi dành cho chồng tan vỡ. Nếu như với người khác, đó chỉ là một câu nói đùa, hoặc chỉ là thói quen nơi công sở của một nhóm người. Nhưng tôi lại không chịu được khi chồng tôi gọi một cô gái trẻ như vậy và trước mặt bao nhiêu người và tồi tệ hơn nữa là trước mặt tôi, người tôi như bốc hỏa và không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Từ khi lấy anh, tôi đã vì anh rất nhiều và tôi luôn đặt chồng ở vị trí quan trọng và giữ thể diện cho anh ngay cả khi anh không bên cạnh tôi… Thế nhưng tôi nhận được gì. Cuối cùng anh dội vào mặt tôi gáo nước lạnh khiến tôi thấy mình chẳng có giá trị gì. Gần 10 năm cưới nhau và có với nhau hai cậu con trai kháu khỉnh, kinh tế gia đình tôi vững vàng và nhìn chung là ổn định. Mọi chuyện sẽ vẫn yên bình nếu như không có lần tôi cùng chồng đi dự buổi liên hoan của công ty. Tôi chẳng bao giờ nghĩ từ “Vợ” lại là thứ có thể dễ dàng dành để gọi người đàn bà khác như vậy. Hôm đó tôi tới dự, bữa tiệc rất đông người và mới chỉ vừa bắt đầu. Cô nhân viên đó đến muộn hơn một chút. Cô ta vừa bước vào, mắt chồng tôi sáng rực lên rồi gọi ầm ĩ: “Vợ ơi, vợ ơi, đến muộn thế, vào đi”. Tôi choáng, thực sự choáng không hiểu anh đang nói gì. Tôi quay sang nhìn anh nhưng thái độ của anh thì dửng dưng như không. Đồng nghiệp của chồng tôi cũng hào hứng gọi vào.Tôi tự hỏi, không biết tôi hay cô ta mới là vợ anh?
Tôi bực bội bỏ về ngay giữa buổi tiệc. Chồng tôi chưng hửng và khó chịu ra mặt nhưng anh cũng mặc kệ tôi mà ở lại dự cùng mọi người. Tôi về nhà có thoải mái gì đâu, tôi khóc như mưa. Tôi đau vì nghe chồng gọi người đàn bà khác là vợ ngay trước mặt mình. Rõ ràng, anh chẳng coi tôi ra cái thể thống gì. Tôi có mặt mà anh còn nói vậy, thế những lúc không có mặt tôi thì sao?
Tối đó chồng tôi về sớm, vừa vào tới nơi anh ném chiếc cặp lên ghế rồi quát tháo: “Em làm cái trò gì thế, đang yên đang lành đùng đùng bỏ về, làm anh mất mặt với mọi người”. Tôi bật khóc và nêu lí do thì chồng tôi càng hùng hổ hơn. Anh nói ở công ty anh hay có kiểu trêu nhau như thế. Cứ gọi nhau chồng chồng, vợ vợ suốt… Không cứ gì anh mà tất cả mọi người đều trêu chọc nhau như vậy. Anh bảo tôi thật là hẹp hòi ích kỷ. Tôi đã nằm và suy nghĩ suốt 1 đêm nhưng không thể nào nuốt nổi cơn tức giận. Có thể tôi quá ích kỉ nhưng vì bấy lâu nay tôi trân trọng cuộc hôn nhân này, giữ gìn từ lời ăn tiếng nói vì yêu chồng, thế nên với tôi chuyện này là quá khó chấp nhận. Tôi thấy bị tổn thương và xấu hổ trước mặt mọi người. Chồng tôi cáu giận suốt từ hôm đó đến giờ, phải chăng anh không hiểu tôi đã quý trọng và vì cái gia đình này như thế nào. Tôi không biết là mình đã sai, đã quá nặng nề hay vì chồng tôi là người coi thường chuyện tình cảm. Tôi sai, hay chồng sai? Tôi thực sự đã suy nghĩ rất nhiều.
Trả lời