Tôi đã suy nghĩ khá nhiều về mối quan hệ giữa tôi và anh. Phải chăng tôi nên dừng lại trả anh về đúng vị trí của anh, về với người vợ cam chịu ấy?…
Chẳng chẳng có ai dại khờ như tôi trong cái cuộc đời này. Cũng sẽ không có một người phụ nữ nào đem hết trái tim mình để yêu một người đàn ông đã có vợ và chấp nhận là kẻ thứ 3 như tôi. Quen anh khi tôi 18 tuổi. Một cô gái từ quê lên thành phố học, tôi yêu anh bằng cả sự chân thành. Gia đình tôi cũng thuộc vào diện khá giả, có dư thừa sức để lo cho tôi ăn học, vì thế vấn đề tiền bạc không ảnh hưởng đến suy nghĩ hay cách lựa chọn của tôi. Tôi thực sự dành nhiều tình cảm cho anh.
Anh đã ngoài 30, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ nó trở thành rào cản cả. Anh là doanh nhân trẻ, phong độ, lịch lãm và ngoại hình trẻ hơn so với tuổi khá nhiều. Nhiều gã trai trẻ vây quanh tôi, nhưng chẳng ai có thể khiến tôi rung động. Chỉ có anh mà thôi.
Tôi với anh thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại, gặp gỡ nhau vào những ngày cuối tuần. Ban đầu tôi nghĩ anh chưa có vợ nhưng anh cũng thẳng thắn thừa nhận với tôi. Anh còn kể nhiều chuyện về vợ chồng anh khiến tôi cảm thấy thương con người anh thực sự.
Anh nói từ khi lấy vợ chưa một giây phút nào anh được hạnh phúc, vì gia đình, vì cha mẹ nên anh đồng ý chấp nhận sống với người con gái anh không yêu. Anh chỉ ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi anh kết hôn, người con gái anh yêu hóa điên. Bởi thế mà anh chưa từng coi ngôi nhà đó là tổ ấm của mình.
Kết hôn được gần 8 năm nhưng anh không hề có ý định sinh con với người con gái anh không yêu. Còn với tôi trăm vạn lời anh nói ra đều là thật, tình yêu anh dành cho tôi cũng là thật… tình cảm chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận. Anh cũng nói chuyện anh yêu tôi, qua lại với tôi vợ anh đều biết. Nhưng vợ anh là người phụ nữ cam chịu. Chị ấy đã mắc sai lầm khi lấy phải người chồng yêu tôi như anh, và tôi yêu anh đến nỗi chẳng cần đặt tên cho mối quan hệ của mình.
Những ngày gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều. Phải chăng trong mối quan hệ này tôi đã sai, phải chăng tình yêu là thứ tình cảm khó nắm bắt, phải chăng tôi nên dừng lại trả anh về đúng vị trí của anh, về với người vợ cam chịu ấy? Hay tôi mạnh mẽ đứng dậy để cướp anh, giành anh lại cho tôi.
Nhưng nghĩ thế nào tôi cũng vẫn chỉ nghĩ mình mãi mãi nên là tình nhân của anh ấy. Tại sao lại như vậy chứ?
Trả lời