Lâu nay tôi cứ nghĩ chỉ có đàn ông mới nghĩ đến chuyện chán cơm thèm phở, hám của lạ. Nhưng chính tôi đang mắc phải chứng lãnh cảm khi gần chồng mình.
Vợ chồng tôi đã chung sống với nhau hơn 15 năm, có 2 con gái đều rất xinh xắn. Chồng tôi là người đàn ông gia đình mẫu mực. Ngoài công việc công ty, sau giờ làm anh lại về nhà phụ tôi nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa, tôi nhờ anh làm gì anh không cằn nhằn mà làm hết mọi việc. Anh là người hiền lành ít thổ lộ tình cảm.
Dạo này tôi thường xuyên cau có với anh ra mặt, tôi ghét cái cảm giác an toàn mỗi khi bên cạnh anh và đôi lúc tôi tỏ ra khó chịu vì cái tính quá chu đáo, chiều chộng tôi quá mức của anh. Thậm chí những lúc nhìn anh chơi với con, tôi lại nghĩ sao chồng của tôi chỉ là một người đàn ông tầm thường đến vậy. Tôi đâm chán nản, bực bội, và so sánh chồng mình với những người đàn ông là đối tác hoặc đồng nghiệp trong công ty.
Nhiều lúc nằm bên anh, nhưng tôi lại nghĩ đến người đàn ông khác, bởi ở họ có một sức hút mãnh liệt khiến tôi bối rối xen lẫn thích thú. Từ đó tôi thấy chán người chồng của mình. Tôi không hiểu sao chỉ mỗi khi ở bên cạnh người tình tôi mới thấy mình tràn đầy sinh lực và muốn được yêu. Còn với chồng, tôi thấy ngao ngán lắm.
Lẽ nào tôi lại chán chồng mình đến vậy sao? Giống như món đồ đã quá cũ, hoặc cứ ăn hoài một loại thức ăn, sẽ đâm chán và ngán ngẩm. Lẽ nào với chồng tôi, tôi cũng đang có cảm giác như vậy. Tôi cũng sợ cảm giác cắm sừng anh ý lắm.
Tôi phải làm sao đây, có nên nói rõ cho chồng tôi biết những suy nghĩ, cảm xúc của tôi về anh ấy để hòng cứu vãn cuộc hôn nhân xem chừng như đang đi vào ngõ cụt này, hay tôi vẫn cứ im lặng? Cả tuần nay tôi ăn không ngon ngủ không yên, tôi đang tìm cách làm thế nào để chồng tôi không phát hiện ra tôi ngoại tình, mặt khác tôi vẫn muốn bên cạnh người tình. Tôi chẳng biết mình có đang ích kỷ không?
Trả lời