Vợ sắp cưới của tôi lên giường với sếp, cô ấy nhắn tin thú nhận mà tôi không dám ghen. Chẳng lẽ tôi phải khúm núm như thế này ư?
Tôi đúng là thằng đàn ông bất tài, làm khổ mình, khổ vợ sắp cưới. Cô ấy phải làm vậy để cứu tôi…Tôi thật vô dụng. Chúng tôi yêu nhau hơn 5 năm, Tôi và bạn gái không thể chỉ nói là người yêu mà tôi còn biết ơn cô ấy rất nhiều. Nếu như không có cô ấy, chắc cuộc đời tôi xuống dốc không phanh ghê gớm lắm.
Chúng tôi yêu nhau khi còn đang là sinh viên. Cô ấy ra trường xong đi làm tích cóp từng số một. Nhưng lúc đó, tôi hiếu thắng, không thích làm thuê, chỉ thích làm chủ. Tôi vay mượn khắp nơi để mở công ty riêng. Tôi thích cảm giác mình mình được sai khiến người khác.
Nhưng tôi đã phải trả giá vì cái tính ấy của mình. Tôi làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất khắp nơi… Đám côn đồ, xã hội đen, rồi ngân hàng… khắp nơi bủa vây lấy tôi. Bố mẹ tôi không thể cứu nối tôi. Vậy mà cô ấy đã giúp tôi. Số tiền cô ấy dành dụm, tiết kiệm được bao năm qua đều mang đưa cho tôi trang trải nợ nần. Nhờ thế, tôi mới thoát được cảnh bị truy đuổi.
Tôi bây giờ đi làm thuê như bao người khác. Công việc bấp bênh, thu nhập chẳng là bao mà dành dụm. Cô ấy cũng đã chuyển đến sống cùng tôi như vợ chồng để lo cho tôi. Hai đứa tính cưới, nhưng một đồng trong tay không có, khoản nợ của tôi vẫn còn một ít nên chưa thể kết hôn bây giờ. Cô ấy đi làm vất vả để lo tiền cho tôi trả nợ, còn tiền của tôi lo trang trải cho từng ngày.
Thời gian gần đây tôi thấy cô ấy hay đi làm về muộn, hôm nào về cũng say khướt, tôi tỏ vẻ khó chịu. Cô ấy khóc. Trong cơn say, cô ấy bảo vì ai mà cô ấy phải khổ như thế? Nếu tôi có tài, lo được cho bạn gái thì cô ấy cũng muốn tan làm lúc 5h chiều, về nhà đi mua sắm, dạo phố với người yêu. Giờ trên vai cô ấy là khoản nợ của tôi. Tôi đành câm lặng vì sự vô dụng của mình.
Đêm nay cô ấy không về nhà. Cả đêm tôi trầu trực đợi. Tôi điện thoại liên hồi cô ấy không nhấc máy. Và lúc sau cô ấy nhắn tin với tôi rằng “Em đang ngủ với sếp… Đừng gọi nữa, mai về nói chuyện”. Tôi bấn loạn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
Sáng hôm sau cô ấy về nhà, tỉnh bơ… Cô ấy rất thản nhiên. Cô ấy bảo bố ở quê ốm, phải đi viện, cần cả đống tiền.. Giờ không có tiền chữa trị cho bố, cô ấy buộc phải làm vậy vì tiền đã giành hết để trả nợ cho tôi. Tay sếp này cũng có vợ con rồi, hắn chỉ ra ngoài này theo dự án tầm 1 năm rồi về, cũng chẳng xác định gắn bó lâu dài gì. Bởi vậy, đồng ý lên giường cô ấy được hắn trả cho một khoản tiền lớn.
Tôi thấy trong lời kể của bạn gái có cả một nỗi uất ức và đớn đau. Tôi nhục nhã ê chề, cả đêm bỏ đi uống rượu…Có lẽ vì tôi nên mọi chuyện mới thành ra như vậy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu tôi bỏ cô ấy thì cô ấy bớt khổ khi phải gánh khoản nợ, nhưng như thế tương lai rồi sẽ về đâu sau bao năm gắn bó, yêu thương và chung sống với tôi. Chúng tôi mà chia tay, chỉ sợ cô ấy không lấy được chồng. Nhưng nếu cứ thế này, cô ấy phải gồng mình lên gánh nợ cùng tôi, phải trở thành kẻ bán thân để có tiền, tôi thật không cam tâm. Tôi biết ơn cô ấy nhiều lắm nhưng sự ê chề tủi nhục này tôi biết làm như thế nào?
Trả lời