Không chần chừ và một chút suy nghĩ nào nữa, cô ngồi vào bàn làm việc và viết đơn ly hôn. Sau những yêu thương nồng nàn với chồng, giờ là những tình cảm nguội lạnh. Cô suy nghĩ lá đơn này chính là cơ hội cuối cùng dành cho chồng.
Cô cùng con trai và chồng đang dùng bữa cơm tối,con trai ríu rít kể chuyện ở lớp thì điện thoại đổ chuông dồn dập. Cô nhấc máy và nghe thấy những câu xiết nợ ghê gớm. Nghe xong điện thoại, cô thấy mình tâm trạng thực sự nặng nề, thở dài chán nản, cô quay qua bảo chồng “Anh còn muốn làm khổ mẹ con em đến bao giờ, không thương em, cũng mong anh thương lấy con! Nhà mình đâu còn thứ gì đáng giá nữa để bán trả nợ cho anh”. Cô dứt lời cũng là lúc anh chồng đã buông chén đũa, gằn giọng “Anh biết rồi, đừng nói nữa, khó nghe lắm”. Anh bỏ đi mặc kệ mẹ con cô nhìn theo không nói một lời nào. Con trai cứ gọi bố, còn cô thì đau quặn lòng bởi gia đình cô cũng chẳng phải giàu có gì nhưng đã từng có thời gian hạnh phúc.
Cô cùng chồng lên thành phố làm việc từ 2 bàn tay trắng. Những ngày mới bắt đầu quả thực nhọc nhằn vô cùng, khi công việc hai vợ chồng bấp bênh, thu nhập chẳng đáng bao so với trăm khoản phải chi tiêu đắt đỏ, lại thêm nặng gánh trách nhiệm với bố mẹ già hai bên. Cô phải cân nhắc chi tiêu rất nhiều để có thể đủ trang trải cho cuộc sống. Ngày đó, lúc nào cô cũng đau đáu ước mơ có được một ngôi nhà, nhỏ thôi cũng được nhưng ấm cúng. Cô sẽ trồng thật nhiều hoa treo xung quanh cho không gian nhà thêm phần tươi tắn màu sắc. Cô mơ ước không phải sống trong cảnh tạm bợ, mỗi mùa đông rét run không ngủ được. 3 năm tiết kiệm tiền và vay mượn, cô và chồng cũng mua được một căn nhà chung cư nho nhỏ ở ngoại thành. Cũng chẳng rộng lắm, chẳng đẹp lắm nhưng cũng là căn nhà của riêng vợ chồng cô. Cô tính vợ chồng cứ chăm chỉ làm ăn, đời không phụ những ai biết nỗ lực cố gắng, khi nào điều kiện kinh tế khá giả hơn thì sẽ sửa sang, mua nhà mới khang trang bề thế hơn. Thế nhưng mọi thứ chẳng như cô mong muốn. Thời buổi kinh tế khó khăn, nhiều doanh nghiệp lao đao rồi giải thể, công ty anh lúc đầu cắt giảm lương nhân viên, sau tính đến chuyện cắt giảm nhân sự. Và anh bị rơi vào danh sách cắt giảm nhân sự, mãi chẳng tìm được việc.
Anh nói với với cô anh muốn làm ăn riêng, anh vẽ ra cho cô viễn cảnh tương lai, nhưng cô không để ý bởi cô thấy anh có ý chí là cô vui mừng hạnh phúc lắm rồi. Vậy nên bao khoản tiền tiết kiệm còn lại trong nhà, cô dồn hết lại đem đưa cho chồng, thậm chí anh còn lấy cả sổ đỏ đem cắm cho người ta vay mượn thêm lấy vốn làm ăn. Thế nhưng việc làm ăn chẳng như suy nghĩ, càng ngày khoản nợ càng nhiều, lại cộng thêm lãi. Cũng từ đây vợ chồng nảy sinh nhiều bất hòa.
Và việc làm ăn của anh thất bại hoàn toàn, không cứu vãn được nữa thì niềm tin trong cô mới vỡ òa thành nước mắt. Số tiền nợ đã lên tới con số hàng trăm triệu, ngôi nhà cô chờ đợi mãi mới có được thì giờ đây cũng đứng trước nguy cơ bị mất. Bao nhiêu năm vợ chồng cặm cụi làm việc vất vả, ki cóp, giờ quay lại vạch xuất phát từ con số 0, cõng thêm trên lưng khoản nợ chẳng biết khi nào mới trả hết. Anh xin lỗi cô, anh khóc, cô cũng khóc. Nhưng cô nghĩ chắc giờ cô phải mạnh mẽ làm điểm tựa cho anh.
Trong những ngày nhàn rỗi quanh quẩn ở nhà, không biết bằng cách nào, nghe ai rủ rê anh vướng lô đề cờ bạc. Nhiều hôm anh đi từ sớm tới khuya, bỏ mặc cửa nhà. Cô tỉnh dậy và chồng cô vẫn chưa về nhà. Cô biết anh đã và đang đánh bạc nhưng cô chẳng thể làm gì hơn. Cô buồn, rồi lo lắng con trai sẽ dần lớn lên và hiểu chuyện, con sẽ nghĩ gì khi có người cha cờ bạc. Cô không thể tiếp tục cam tâm sống với anh mãi thế này.
Cô vội ngồi dậy, tiến tới bàn làm việc và viết đơn ly hôn. Lòng cô đã nguội lạnh song cô vẫn còn yêu và thương chồng. Với cô, lá đơn này chính là cơ hội cuối cùng dành cho chồng. Khi viết đơn ly hôn, cô vẫn hy vọng khi đọc đơn, đứng trước sự đổ vỡ hạnh phúc sẽ làm anh choàng thức tỉnh quay đầu lại. Nếu anh chẳng thay đổi thì chắc cô cũng chẳng níu kéo để giữ anh thêm một lần nào nữa đâu, vì cô và vì con trai cô.
Trả lời